Mộng bình thường?
(Tặng Misa)
Tạm biệt búp bê thân yêu
Tạm biệt Gấu Misa nhé
Tạm biệt Thỏ Trắng xinh xinh
Mai em vào lớp Một rồi
Nhớ quá quên sao được
Trường Mầm Non thân yêu…
Khi ngồi trong nhà quây quần bên bữa cơm ấm cúng, nhìn ra ngoài thấy trời mưa to, thấy dòng người vẫn lầm lũi đi trên xa lộ, thấy mình thật may mắn bình yên ấm áp bên người thân. Mình còn nhớ thỉnh thoảng đi trên xa lộ một mình vào buổi tối hoặc lúc trở trời, chỉ mong mau mau về đến nhà, vì mình rất sợ cảm giác bơ vơ “ôi ta nhớ nhung đường về xa xăm…”. Ngày nào được ăn no, ăn ngon, lại cảm ơn Trời vì không thuộc 12 triệu người Đông Phi đang chết đói (và tự nhủ ráng ăn hiền ở lành để ko gây ra nghiệp dữ, để không bị đầu thai ở châu Phi).
Mình thích được đi làm gần nhà thế này, thật thảnh thơi, yên ổn, không phải cuống cuồng lo toan chuyện kẹt xe, đừơng ngập nước, trễ giờ…Mình yêu không khí ngoại ô trong lành này, nó nhẹ nhàng, yên tĩnh, rất hợp với mình, ko làm mình mệt mỏi căng thẳng như thời sống trong nội thành

Mình cũng hay ỷ lại, thỉnh thoảng mình cũng hay ỷ lại, vì mình rất thích cảm giác được nương tựa vào một ai đó. Khi nào ko có chỗ nào để tựa thì hẵng tính sau.
Còn những chuyện làm xàm, mình cũng chẳng bận tâm và không để mình buồn lâu quá. Vì mình rất quán triệt rằng: mặc kệ ai nói gì, ai cư xử thế nào, điều bận tâm duy nhất là mình hãy cứ lo làm sao cho mình hôm nay tiến bộ hơn mình hôm qua.
Khi mình còn yếu kém, mình cũng luôn cố gắng và không hoang mang, vì con người sống mục đích là để phấn đấu cho ngày một hoàn thiện hơn, để tự chuẩn bị cho mình một linh hồn được hình thành và mài dũa từ từ trong suốt quá trình sống để mang theo khi sang thế giới bên kia. Nếu hoàn hảo tốt đẹp mọi thứ hết rồi thì là thánh à, thì lấy gì mà tiếp tục phấn đấu?
Mình cũng ko bao giờ so đo hơn kém về tiền tài vật chất với người khác, vì nhu cầu của mình đơn giản lắm, tiền là phương tiện để sinh sống và cho con cái học hành thôi, chứ ko bao giờ là mục đích. Mình thấy khốn khổ cho những người quá chạy đua vật chất theo kiểu ai có cái gì mà mình ko có là đau buồn chịu không được, ai giàu hơn mình là chịu ko được. “Một trăm mẫu ruộng thì cũng chỉ ăn một bát cơm, một cung điện nguy nga thì tối cũng chỉ ngủ một phòng”. Thấy đủ là đủ.
Hôm nay mình vừa đi chuốt tóc và lấy bộ đầm công sở mới, mặc lên trông cũng hay hay, thanh lịch. Dạo này lười làm đỏm quá, chắc sắp già rồi

Thôi đi ngủ. Mai và tuần sau lại đầy việc để làm đấy.
Cuộc sống muôn màu, có những ước muốn cao xa bay bổng…
Nhưng cũng có những ước muốn chỉ là những điều rất giản dị…
Đọc những suy nghĩ Misa đã viết mình không khỏi công nhận chỉ cần một cuộc sống bình yên là đủ cho một đời người.
Trong cảnh xã hội nhiễu nhương và chạy theo đồng tiền như Việt Nam mình bây giờ rất nhiều người hay lẩm nhẩm câu hát “mộng bình thường, tên em tên em mộng thường…”
Mấy hôm nay nghe ngoài Hà Nội người ta vỡ nợ cả trăm tỷ đồng mà thấy tiền chẳng giá trị hơn giấy lộn.
Mấy đại gia mang nợ cầm tiền lớn trong tay mà xài được bao nhiêu nhỉ?
Nghe nói có mua được con xe xịn để dọa thiên hạ và giúp đánh bóng thêm danh hão nhằm dễ vay nợ nhiều hơn
Còn thì chẳng hưởng đời được gì mấy mà toàn bị tiền vật…
Bị vật đến nỗi bây giờ đang trên đường đi chết!
Hai vợ chồng đại gia đó bị người ta thuê xã hội đen truy sát phải trốn chui trốn nhủi để giữ mạng. Ẩn náu trong mấy nhà nghỉ bình dân heo hút mà nghĩ đến hai con nhỏ không biết nhờ bà ngoại đón đưa thế nào, ăn uống ra sao, đêm nằm ngủ có an giấc hay không mà nhói lòng nhưng đành cam chịu chứ không dám về gặp con. Nhớ thương con nhỏ cũng chỉ biết ôm nhau khóc …
Cuộc sống vẫn vậy.
Hạnh phúc nằm trong những điều tưởng như đơn giản.
Và những điều đơn giản đó đôi khi trở thành xa xỉ không dễ gì có cơ hội thực hiện.
Đưa đón con đi học mỗi ngày thấy sao mà tất bật, nhất là những ngày Đông lạnh. Nhưng khi xa cách nhớ về gia đình mới thấy những phút giây đó thật ấm lòng. Trẻ con lúc nào cũng ríu ra ríu rít, tan học ra gặp bố mẹ luôn cười tươi như hoa.
Chuyện người lớn, có sức làm thì có sức chịu nhưng trẻ con đâu có lỗi gì mà cũng bị liên lụy. Phải chi người lớn khi làm gì cũng nhớ đến con cái thì đỡ biết bao nhiêu.
Mình đi đón con lúc nào cũng thấy vui, làm gì đi nữa mà đến lúc tan trường của tụi nhỏ cũng lại vội vội vàng vàng cho kịp giờ. Cứ nghĩ cảnh con ra cổng không thấy Papa tới rồi đứng chờ nhẫn nhục lại thấy nóng ruột tội nghiệp con. Hôm nào trời mưa thấy con đứng chờ co ro như gà con xa tổ làm càng lo đón sớm. Mỗi lần đi công tác tên út lại nhắc Papa đi mau về chứ để Máma đón trễ lắm…?!
Đi xa thật xa như Mỹ thì có nóng ruột cũng chẳng làm gì được nhưng mấy nơi gần gần như Thailand, Hongkong lại hay mong chóng xong việc rồi về…
Nhớ mùa Hè dẫn con đi thả diều, gặp bữa ít gió mấy tên nhỏ nhỏ kéo diều chạy lung tung khắp bãi biển trông như mấy con gián nhỏ. Vừa chạy vừa ngoái đầu nên vấp cát ngã cứ huỳnh huỵch vui thật là vui. Bây giờ nghĩ lại mấy cảnh đấy lại nhớ mấy siêu quậy quá chừng nhưng muốn đi thả diều với con phải bay nửa vòng trái đất mới về được.
Đâu dễ thực hiện?
Chỉ là thả diều thôi nhưng lại thấy nhớ hoài.
Sống bình an hạnh phúc có đáng giá hay không là tùy theo cách hiểu của mỗi người nhưng theo mình dẫu có được điều đó rồi mà giữ cho được hoài cũng không phải dễ dàng.
Kiếm tiền thì càng ngày càng khó mà lại phải bon chen với đời nên nó hút hết tâm lực của con người ta. Chưa kể cuộc sống bây giờ tai bay vạ gió có thể đến với bất kỳ gia đình nào. Tai họa nó tiềm ẩn trong muôn sự vô cảm của xã hội.
Đi đường gặp những ổ gà ổ trâu nguy hiểm chẳng ai thèm làm điều tốt cảnh báo, giúp ích cho đồng loại. Ai cũng nghĩ mình tránh được điều xui rủi mà không nghĩ có lúc tai nạn sẽ xảy ra cho chính người thân mình. Vậy nên bây giờ đọc tin tức thấy người Việt Nam mình chết sao nhiều quá. Đủ thứ nguyên nhân và mạng người rẻ như bèo. Nhiều cái chết lãng xẹt không tin được…
Gieo gì gặt nấy, xã hội sống trong thờ ơ thiếu đạo đức hoặc bàng quan mải mê kiếm tiền thì đến lúc phải gặp tai ương thôi. Điều xấu nó đâu có ngủ yên mà cũng luôn biến chuyển không ngừng. Người Việt Nam sống bên cái xấu rồi hy vọng sẽ được bình an?
Đâu có dễ như vậy.
Cách đây khoảng 20 năm chúng ta có nghe chuyện dâm ô thì cũng toàn chuyện người lớn nhưng bây giờ mở báo ra đọc thấy nạn nhân bị hiếp dâm là các bé gái nhiều như nấm sau mưa. Rõ ràng cái xấu nó đang gặm nhấm xã hội và đạo đức đang ngày càng suy đồi. Đạo đức suy đồi nó lại dung dưỡng ngược lại cho cái xấu. Xem tin tức về vụ người cha vô đạo ở Vĩnh Phúc hiếp con gái ruột 12 tuổi suốt hai năm mà lạnh hết sống lưng. Trong khi phóng viên thuật lại như bịa “tên này có sở thích quái đản là bật phim sex lên rồi mở volumn hết cỡ hành hạ xóm làng…”. Vậy trong suốt thời gian mở phim kiểu đó không ai lên tiếng à? Tuyên truyền văn hóa đồi trụy ảnh hưởng đến trẻ em và xã hội mà láng giềng lẫn cả xóm thờ ơ sao? Rồi còn Tổ Trưởng, Hội Phụ Nữ đi đâu hết để cái ác được nuôi dưỡng dần. Các cơ quan đoàn thể ở Việt Nam nhiều nhất thế giới mà…
Đấy là nói chuyện xã hội.
Còn trong mỗi gia đình mọi điều không dễ gì mãi mãi.
Ai mà tính cách sống tình cảm thì rất dễ bị vướng lòng. Chẳng phải người ta nói tình cảm là món nợ lớn nhất của đời người?
Đàn ông thì hay trêu “ Đàn bà 70 tuổi mới thật sự là vợ mình”?
Nữ giới thì bảo “Lũ đàn ông bây giờ mất chất hết, chẳng tin được ai”?
Mình thì không dám phán xét nhiều mà chỉ nghĩ cuộc sống và thời gian không ngừng trôi. Tình yêu cũng có thể thay đổi?
Đàn ông là phái mạnh nên hay giống “kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng…” cứ thích nhìn phụ nữ qua sắc đẹp. Mà người vợ thì sẽ có lúc không còn trẻ.
Phụ nữ thì phục những “người của gia đình” nhưng đàn ông muốn ngoan mãi cũng khó, nhất là sống trong xã hội trọng vật chất như Việt Nam bây giờ. Nhiều cô trẻ trẻ bây giờ lắm chiêu như mấy con gì gì trong chuyện liêu trai ý… Hồ ly gì mà không thèm dụ trai trẻ lại toàn nhắm mấy ông trung niên ngây thơ để bắt nạt?
Mà đàn ông thấy cũng tội nghiệp, cứ có tính hay thương người. Gặp nữ nhi nghe chuyện họ kể ai mà hoàn cảnh đáng thương lại dễ mở lòng từ bi, bao dung giành quyền chăm sóc? Chưa kể mấy em đã trẻ hơn rồi mà lúc nào cũng sửa soạn mướt mờ luôn, so với Sư Tử ở nhà một trời một vực. Thức đêm dậy sớm chăm con đau khóc, tề gia nội trợ ngày này tháng nọ đâu có thời gian chăm sóc dung nhan cho nhiều. Con cái càng lớn thì tuổi mẹ cũng càng thêm, đâu dễ có cửa để so được với Hồ ly? Ông nào mà được mấy em phong cho tước danh Hiệp sỹ thì còn chết nhanh hơn nữa. Hiệp sỹ thì phải cao thượng, phóng khoáng…
Mình thấy ai muốn chung thủy có lẽ không nên giàu quá. Ở mấy nước sung túc tiền ai người đó tiêu nhưng ở Việt Nam mình có nhiều tiền giống như đang cầm thuốc độc trên tay vậy.
Cứ có tiền là tự nhiên có người tới vay mượn ngay
Mà bây giờ lại hay có chuyện không cho bạn mượn tiền thì dễ mất bạn!
Cho bạn mượn rồi thì mất cả tiền lẫn bạn?!
Tiền bạc nó xử người ta đủ thứ chuyện. Mà chuyện buồn nhiều hơn chuyện vui.
Thêm mấy người đẹp lại hay tự nguyện làm người quản lý tiền hộ mấy đại gia nữa.
Phong trào “Trai khôn hai ba vợ, gái chính chuyên một chồng” có vẻ rộ lên.
Có nhiều phụ nữ không còn trẻ nhưng cuộc sống riêng không hạnh phúc khi nghe chuyện “người của gia đình” lại dễ ganh tỵ và sinh lòng ngưỡng mộ. Nhất là phim bộ Hàn Quốc bây giờ xem cứ thấy như đang cổ xúy chuyện ngoại tình, vừa hấp dẫn vừa hồi hộp muốn chết luôn…
Phức tạp, phức tạp quá!
Cho nên ai mà khoảng 40 đưa ra kết luận về cuộc sống an bình mình thấy khí hơi sớm. Nếu sống thọ đến 7-8 mươi tuổi thì lúc ấy “đường dài mới biết ngựa hay”. Sức khỏe, hôn nhân, con cái, công việc sao cho trọn vẹn thật không dễ dàng gì. Việt Nam mình an toàn thực phẩm kém nhất nhì thế giới, trong thức ăn chứa không biết bao nhiêu chất độc. Cộng thêm môi trường sống ô nhiễm nặng nữa nên bệnh tật bây giờ cứ như trời kêu ai nấy dạ, ung thư nhìn đâu cũng đầy ra. Còn nuôi dạy con cái cũng gian nan vô cùng. Dẫu cha mẹ có làm gương cho con đi chăng nữa nhưng học đường, xã hội lại đầy bạo lực và tệ nạn. Xem mấy clip nữ sinh lột áo bạn với bắt quỳ thật không thể tin được giáo dục xuống cấp đến vậy. Cứ nghĩ đến cảnh cô bé đang quỳ đấy có ngày là con mình mà sởn gai ốc…
Tất nhiên ai có tâm tưởng về những điều giản dị của cuộc sống thực là điều đáng mừng. Điều đó thường giúp con người ta thấy lòng thanh thản và tránh được những xô đẩy, bon chen…
Nhưng nếu có may mắn được một đời sống cao hơn “mộng bình thường” thì rất là đáng quý.
Nếu xét thang điểm 10 mình thấy cuộc sống của “mộng bình thường” chỉ đạt khoảng 6 điểm thôi.
8,9 điểm cuộc đời rất khó có được vì ngoài sự an bình thì phải sống sao có thể đem lại điều có ích cho người khác nữa và có của ăn của để.
Còn như 10 điểm thì không ai có nổi, kể cả tỷ phú Bill Gates.
Xứ nghèo như Việt Nam, ai mà giàu có với vợ đẹp con ngoan phải tuyệt đối giữ mình và may mắn lắm mới không bị “dính chưởng”. Kiếm tiền thì phải lao tâm khổ tứ chứ tiền không tự chạy vào túi mình. Làm giàu chân chính khó vô cùng. Kinh doanh xe tải mà đi ký Hợp đồng thì đối tác họ xúi mình vi phạm ngay “phút đầu gặp nhau”. Xe mình trọng tải 19 tấn mà họ bảo phải làm luật sao cho cõng đến 35 tấn, bất kể điều kiện đường xá tệ thế nào. Nói trắng ra là “Được thì làm không được thì đi chỗ khác chơi”.
Không ký có người khác nhảy vào liền.
Vậy chở quá tải gây chết người thì thế nào nhỉ…
Đi mua hàng cho công ty mà lấy Hóa đơn đỏ không “kê” thêm lên là người bán họ nhìn mình như của hiếm.
Cả xã hội a dua nên chuyện nhỏ như thế đã muốn sai phạm, bảo sao giữ mình trước những mối lợi lớn hơn.
Ngoài ra còn vô số các loại “chưởng” khác nữa.
Bởi vậy người ta mới nói muốn có cuộc sống an khang đủ đầy không phải chỉ do mình quyết định mà nhờ phước đức của chính mình và phải được ông bà tổ tiên phù hộ cho nữa.
Nếu may mắn giàu có thì nên nặng về đời sống tinh thần hơn là hưởng thụ vật chất tầm thường.
Đời người như cái chớp mắt mà thế giới bao la muôn màu muôn vẻ. Trong những sở thích tinh thần rất phong phú bây giờ ngoài chuyện giúp người mình còn nghĩ nên đi đây đó muôn nơi để tìm hiểu và thâu lượm những điều bổ ích của cuộc sống.
Ở trong nước chúng ta ít có cơ hội quan sát thế giới nên hay sống cầu an và suy nghĩ hay theo một chiều. Bước chân ra ngoài mới thấy Việt Nam mình so với người ta rất là khiêm tốn. Nhiều lúc mình nghĩ đời người trăm năm để trải nghiệm hình như chưa phải là dài. Nếu ai có điều kiện để tận hưởng cuộc sống có đôi chút phiêu lưu thì cũng đừng đắn đo.
Mình sẽ đề cập điều này vào một dịp khác. Khi Gấu Misa lên lớp Hai nhé!