0%, No, Non, Low, Free…

Hồi mới qua Mỹ thèm sữa tươi quá miềng ra tiệm tạp hóa gần nhà khiêng về một bình lớn nguyên gallon (4 lít). Thứ nhất là uống cho đã, thứ hai là xứ Mỹ mua càng nhiều càng rẻ, tính ra một gallon mà có 4 đô trong khi nếu mua lẻ một bình nhỏ nửa lít cũng đã hơn 1 đô rồi. VN mới qua vẫn quen hay làm toán khi mua đồ, mua kiểu nào lợi hơn?

Vậy nhưng uống vào mồm mới thấy sữa cứ nhạt nhạt không đã chút nào, chẳng giống sữa tươi (chính hiệu?) như ở Việt Nam. Trong Sài gòn có bán loại Lothamilk của công ty Sữa Long Thành uống mê luôn. Bụng bảo dạ chẳng lẽ sữa tươi của Mẽo lại không bằng sữa Việt. Nhìn kỹ lại bao bì mới thấy có ghi là No Fat, tức là loại sữa đã được tách chất béo ra. Thảo nào uống vào  thấy lạ miệng là đúng rồi.

Miềng tạng người gầy, cứ muốn béo béo thêm tý nữa cho bô trai nên uống sữa phải uống loại chưa tách kem và ngọt mới thấy hợp khẩu vị. Báo hại mua nguyên 4 lít nên phải kố uống cho hết.

Lần sau đi mua chủ ý lấy loại có Fat mới thấy ghi các loại tùm lum.

O%, No, Non, Free, Low, Reduced Fat!

Tức là Không béo, Ít béo và Giảm béo!

Chết cười cho dân Mẽo, có sữa thôi mà bày ra lắm thế?

Vậy nhưng dẫu có mua được loại sữa béo thì cũng chỉ có sữa lạt chứ tuyệt nhiên không thấy loại có đường. Đành chịu uống vậy chứ không dám pha đường vào vì mỗi lần pha uống xong đều thấy wợn bụng rất khó chịu. Trong khi hồi ở Việt Nam uống sữa có đường mà nhà sản xuất pha sẵn lại không sao. Thế mới lạ!

Bao bì cũng phân biệt rõ.

Bình nắp đỏ (màu báo động) là chưa tách béo, uống đã nhất!

Nắp xanh blue (màu hòa bình?) là hoàn toàn không béo, dở ẹc!

Xanh lá cây là ít béo, cũng dở

Ít béo cũng có công ty dùng nắp tím?

Sau này mua thêm các loại thực phẩm khác mới thấy họ sợ chất béo như sợ cọp. Vì bọn này dư chất nên mập nhiều và sợ bệnh tim mạch. Sữa béo như loại miềng uống chẳng mấy ai mua nên siêu thị cũng ít nhập. Nhiều lúc muốn mua đúng loại này phải đi mấy cửa hàng mới có. Trong khi loại O% và No Fat thì đầy ra.

Hàng Phô mai cũng y như vậy. Loại này có hãng ghi trên bao bì là Light hoặc Original. Phô mai bò cười bên VN hình như đâu thấy loại Light nhưng bên này lại bán rất nhiều. Miềng thì lúc nào cũng lấy loại Original chứ ăn loại Light kia thấy không thơm. Vì vậy nên khi mua mấy món này phải chú ý nhìn cho kỹ nếu không lại mất công đi đổi. Chắc ăn là cứ xem bảng Nutrition facts(số liệu dinh dưỡng) kèm trên sản phẩm.

Kem cũng tương tự như phô mai, cũng Light với Original phân biệt rõ ràng.

Vì cũng là chế phẩm từ sữa nên bánh kem cũng chung số phận, ăn thì thấy ngon vì ngọt thanh chứ không ngọt lự như bánh bên Việt Nam nhưng lại ít dậy mùi béo của kem sữa.

Vậy mà dâm Mỹ vẫn còn sợ. Mua bánh sinh nhật thổi nến cho vui rồi quẹt quẹt mấy miếng xong bỏ thùng rác chứ ít bỏ tủ lạnh như bên VN.

Mua các chế phẩm khác có đường cũng không khác gì. Đụng đâu cũng toàn là No với Non Sugar. Có đường thì nắp đỏ, không đường nắp vàng. Miềng dân chạy nhảy với ván trượt suốt ngày nên thèm ngọt. Có hôm tìm Yogourt có đường mà mãi không thấy nên đành phải lấy loại No Sugar này về ăn tạm. Trời ơi nó chua không chịu nổi. Mỗi lần ăn cứ phải bỏ thêm mấy muỗng đường vào mới nuốt được mà mất công quá chừng.

Loại Plain Yogourt là Yogourt nguyên chất không vị . Tức là không có trái cây như dâu, cam, chuối… gì đi kèm vào nên loại này cũng chua tợn.

Low với Reduced Sugar thì chỉ có khoảng 7gr. Chừng đó đường trong một thố 2 pound (0,9 kg) sữa chua thì quả thật quá ít, nên vẫn chua dài dài. Còn loại có hàm lượng đường mà người Mỹ cho là bình thường cũng chỉ khoàng trên dưới 30 gr, vẫn không đủ ngọt. Mà khổ một nỗi nếu mua loại có béo thì lại ít đường, còn nếu có đường thì lại thiếu béo chứ hai loại này không bao giờ đi chung.

Rõ chán!

Các loại nước giải khát cũng ít chứ không nhiều đường đa phần hơi chua. Như nước gas còn thêm loại diet (kiêng) nữa.

Ngoài mấy thứ này phải kể thêm Cholesteron cũng là kẻ thù của dân Mẽo. Trứng gà toàn ăn lòng đỏ chứ không ăn lòng trắng. Tôm hùm cũng chỉ ăn thân chứ không gặm đầu. Gạch cua cũng thế…

Những cũng lưu ý là dân Mẽo ăn kỹ, ăn kiêng chứ không phải ăn ít. Bằng chứng là vào nhà hàng mà nhìn khẩu phần của họ thật khiếp vía luôn, nhất là mấy món thịt. Bò beafsteak ăn một lần nguyên cả tảng lớn cỡ nửa kg trở lên. Các món gà cũng vậy ăn nhìn thấy sợ. Đố ăn buffet một lần phe ta lấy cứ gọi là ự hự một dĩa lớn, vậy mà ăn sạch sành sanh luôn. Ăn xong đi lấy thêm món khác nữa. Dễ nể lắm!

Đại thể O%, No, Non, Low, Free… là như vậy.

  1. No comments yet.
  1. No trackbacks yet.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: